Cái nhớ chẳng đến nỗi vật vã cồn cào, nhưng vẫn được gọi là nhớ. Làm sao hoàn toàn có thể yêu mà không nhớ ? Sao người ta không gọi chung yêu và nhớ cùng một từ được nhỉ ? Nếu tình yêu là một khung hình, thì nỗi nhớ chính là trái tim trong khung hình ấy.
Nhiều lúc cứ thử đo đếm xem ta yêu người ấy thế nào, nhiều hay ít, nếu không có người ấy ta sẽ sống tiếp như một ngày nào đó của quá khứ, là ngày hôm nọ, là ngày hôm kia, là ngày nào đó mà ta có một chút ít ký ức về nó. Là một ngày êm đềm và tươi đẹp.
Rồi ta lại nghĩ, nếu nó giống một ngày khác với cái ngày êm đềm đó, là ngày ta một mình vật lộn với nỗi đau, là ngày ta thấy mình đơn độc, là ngày ta thấy bế tắc nhất … thì sao ?
Ta tự định nghĩa rằng, cái gì không có thì gọi là “không có”. Cái gì có rồi mà không có nữa thì được gọi là “mất”. Ta lại nghĩ, nếu một ngày ta không có người ấy nữa, thì ta có phải dùng từ “mất” để nói về sự “không có” này không?
Khi tình yêu đến lúc đẹp nhất là lúc ta sợ nhất những mất mát. Ta ở đây, nghĩ về người ấy mà mắt thấy cay cay. Những gì thân thương nhất hình như đã hiện hữu nơi đây, trong không khí, trong hơi thở và trong cách mà tim ta đập.
Nó quá nhiều để ta hoàn toàn có thể bình yên khi không có người ấy .. và cũng quá nhiều để ta tìm được bình yên bên người ấy. Chỉ một giọng nói ấm, tiếng cười vui, ” anh nhớ em ” đặc giọng địa phương, nghe mãi cũng thành yêu. Yêu cả cái tính hậu đậu, hay chọc nghẹo, yêu cả những ân cần, những đắn đo, yêu cả khi ta thấy buồn nhất.
Ta thích cái buồn rón rén của tình yêu và nâng niu từng giọt.
Thỉnh thoảng ta lại nghĩ, niềm hạnh phúc vốn dĩ rất ít trong đời sống của mỗi người. Thứ mà người ta định nghĩa là niềm hạnh phúc ấy, thật ra chỉ là một khoảnh khắc.
Như là một lúc nào đó khi được ở bên cạnh người ta yêu, như thể một lúc nào đó khi được nằm yên ngắm nhìn những khoảng trống trên trần nhà, như là ta vừa làm cho ai đó niềm hạnh phúc và ta giữ lại được một phần …
Hạnh Phúc được tính bằng khoảnh khắc, không được tính bằng quãng thời hạn là năm, hay tháng, hay cả cuộc sống. Và rồi ta lại hỏi, khi không ở cái khoảnh khắc niềm hạnh phúc ấy, thì ta là gì ? Là Bình Thường, là Không Hạnh Phúc, là Đau Khổ, là … Không Gì Cả ?
Nếu đem so sánh, rõ ràng là Hạnh Phúc là viên ngọc trên vùng sỏi, ta có thể tìm thấy nhưng thật sự rất khó khăn. Ta nghĩ, ta yêu người và ta tìm thấy những viên ngọc ấy, ta hình như có xu hướng cất dấu nó rất kỹ, sợ nó rơi, vỡ, sợ mất cho nên ta cố ôm nó chặt hơn…
Ta lại sợ nếu ta ôm quá chặt, viên ngọc ấy biến thành viên sỏi khi không ở dưới ánh mặt trời, không có hơi thở, không có tự do. Ta bỗng dưng đắn đo với việc giữ lấy nó, nâng niu nó hay buông nó ra để nó bùng cháy rực rỡ sáng.
Mỗi giây đắn đo, ta lại đánh mất một giây Hạnh Phúc, biến nó thành một giây Không Hạnh Phúc, Bình Thường … hay Không Gì Cả. Và ở đầu cuối, ta chẳng biết nên làm gì, đành phải để lại tổng thể. Chỉ còn Nhớ. Nhớ làm ta buồn, nhưng Nhớ làm ta niềm hạnh phúc, vì ta yêu.
Source: https://tamlynqh.vn
Category: Tình cảm – Tình yêu