Tâm Sự: Tình Yêu Và Sự Ích Kỷ Của Cái “Tôi”
Mặc nhiên, nỗi buồn luôn ở lại lâu hơn niềm vui, con người ta hoàn toàn có thể mất một khoảng chừng thời hạn để lục lại trong cái trí óc rối tung của mình những thứ đã từng khiến họ niềm hạnh phúc, có những niềm vui chẳng thể gọi tên và có những niềm vui trôi vào quên lãng …
Còn nỗi buồn, niềm đau thì sao ? Chỉ đôi ba tiếng thở dài cũng đủ để mọi thứ quay trở lại như mới ngày hôm qua !
Lời phân bua của cái tôi luôn đúng, ta luôn có một lý do nào đó để tự an ủi bản thân khi cảm thấy lỗi lầm ấy thuộc về mình, nhất là trong tình yêu, bởi đó là thứ tình cảm mơ hồ vốn dĩ chẳng có đúng sai.
Và trong tình yêu, cái tôi của con người mới trở nên ích kỷ hơn bao giờ hết, những con người với cái tôi quá lớn, họ yêu là để xa nhau…
Bạn đang đọc: Tâm Sự: Tình Yêu Và Sự Ích Kỷ Của Cái “Tôi”
Một cái gật đầu với nụ cười ngượng nghịu luôn là sự khởi đầu của một cái quay sống lưng hờ hững, tình yêu nhiều lúc là cái nắm tay ngỡ như đến cuối con đường rồi giật mình rằng đang cô độc.
Tình yêu là gì ? Người ta đi tìm niềm hạnh phúc bằng cách yêu nhau hay đơn thuần yêu nhau đã là niềm hạnh phúc ? Người ta yêu nhau, một giấc ngủ sâu, một vòng toàn cầu, một ánh mắt, một mùa xuân, một chút ít giận hờn, một chút ít vui, một chút ít buồn, xa nhau mãi mãi !
Người ta thích trao cho nhau những lời gián trá và đặt tên cho nó là sự mộng mơ, lãng mạn ? Họ đến với nhau chỉ vì bản năng và nói rằng họ cần nhau như một phần đời sống ?
Họ đến với nhau chẳng chút chông gai nhưng họ không thích thế, họ hứa hẹn về một ngày mai không tươi đẹp để được vượt qua cùng nhau mà không biết rằng mình chưa khi nào đủ sức. Không, cũng có tình yêu thực sự chứ ?
Có điều họ còn chưa biết họ yêu nhau như thế nào, là trái tim lạc lối yêu đương để lí trí phải thống kê giám sát biện minh cho tình yêu ấy, hay lí trí đã chọn con đường và giờ đây trái tim phải mệt nhoài tìm cách yêu thương ?
Họ ậm ừ rằng ta cần nhau những lời mù quáng, những con người yêu nhau không có nguyên do .
Tình yêu luôn đẹp, thế sao họ yêu nhau, rồi xa nhau ? Là cái tôi quá to hay tình yêu không đủ lớn ?
Xa nhau vì hết yêu, xa nhau vì quá yêu, xa vì chẳng thể hiểu nhau, xa vì quá hiểu nhau rồi … Khi xa nhau, người ta luôn có những lời phân bua chính đáng, nhưng vì sao xa nhau, thực sự mà nói, họ đã để cái tự tôi lên ngôi khi nào không biết !
Người ta trở nên chán nản, ích kỷ và sẽ sớm quên đi những ngày tiên phong, những tin nhắn tiên phong, những cái cúi đầu chào nhau ngại ngần, ngượng nghịu.
Họ ra đi mang theo những sai lầm đáng tiếc của tình yêu và những lời biện minh của cái tôi đầy cao ngạo, cho đến khi bước chân buồn tênh trên phố những chiều gió trở, tiếng thở dài với khói thuốc bâng quơ rơi xuống những vần thơ, họ nhận ra, muộn rồi !
Thế rồi quên nhau, thế rồi xa nhau, thế rồi yêu nhau … nhưng là từ một phía, họ biến con đường yêu đương niềm hạnh phúc thành 2 ngã rẽ song song và ngước nhìn nhau, chăm sóc nhau nhưng chẳng dám hỏi han một lời nấc nghẹn, khép áo, cúi đầu bước qua nhau như những người lạ lẫm nhưng trái tim vẫn mãi nhớ về, vĩnh viễn họ là người lạ ! Người lạ từng quen …
Đích đến của tình yêu luôn là chia tay dẫu bằng cách này hay cách khác, những con người ấy, họ chưa khi nào nhận ra điều đó mà trân trọng những chặng đường qua, họ khát khao đi đến đích, nhưng là đi cùng nhau ? ! Khi hai người chạm được cái đích của tình yêu, họ lại thảng thốt giật mình, thế đấy !
Tình yêu là thế, họ yêu nhau bởi họ yêu nhau, họ xa nhau bởi họ yêu nhau nhiều quá, tình yêu là sự mù quá với những lời gián trá thề non hẹn biển, là những lời phân bua gặng gượng sâu thẳm trong tim. Họ yêu nhau vì đâu ? Họ xa nhau vì đâu ? Ai mà chẳng biết !
Họ chưa khi nào có một cái tôi chung .
Xa nhau vì cái tôi quá lớn, vì cái tôi quá lớn nên họ đã thế này, họ đã thế nọ, có khi nào cái nguyên do “ xa nhau vì cái tôi quá lớn ” ấy, nó cũng chỉ là một lời biện hộ của tình yêu ? !
Source: https://tamlynqh.vn
Category: Tình cảm – Tình yêu