Tháng cuối của năm mang tên mùa lạnh giá, tháng của những cơn mưa phùn, những đợt gió mùa khiến ta run rẩy trong cái rét. Cũng vào mùa lạnh giá này 5 năm về trước, tôi thường nhận được cái ôm ấm áp của chồng.
Còn giờ đây, tôi ngồi trên ghế đọc sách, còn chồng tôi thì ôm điện thoại nhắn tin vui vẻ với một cô gái khác. Tôi luôn tự hỏi “đây chính là cuộc sống hôn nhân sao?”.
Tôi và anh quen nhau từ khi bước chân vào trường ĐH. Chúng tôi đã gặp nhau trong một buổi chiều đông giá rét, anh thường hay trợ giúp tôi từ việc học cho đến mọi việc trong đời sống, chỉ cần tôi gặp khó khăn vất vả là anh luôn Open. Cũng chẳng biết từ khi nào tôi và anh yêu nhau .
Trước đây, chúng tôi đã từng rất vui tươi, cùng nắm tay nhau đi đến những vùng đất mới, cùng san sẻ những câu truyện diễn ra hằng ngày, tôi thường nấu cho anh ấy những món ăn ngon … như vậy đấy, chúng tôi dành cho nhau tình yêu chân thành mỗi ngày. Tình yêu của chúng tôi bình dị như thời của ông bà vậy.
Tôi đã thầm nghĩ mình đã gặp đúng người, đúng thời gian và đây sẽ là người đàn ông mang lại niềm hạnh phúc cho tôi .
Vượt qua rất nhiều sóng gió, chúng tôi quyết định hành động đi đến hôn nhân, trước sự ngưỡng mộ của mọi người. Vài năm sau khi kết hôn, đời sống của chúng tôi xoay quanh những thói quen nhàm chán, trò chuyện với nhau ít hơn, có khi nói được vài câu lại quay ra cự cãi nhau.
Khi có con, xích míc giữa 2 vợ chồng ngày càng trở nên stress hơn. Cuộc hôn nhân của chúng tôi mở màn rơi vào thực trạng bế tắc không lối thoát .
Vì có con nhỏ nên tôi đành phải nghỉ việc ở nhà để chăm con, trở thành bà nội trợ đúng nghĩa. Mỗi tháng, chồng sẽ đưa cho tôi một khoản tiền nhất định để tiêu tốn mọi việc trong nhà, còn chồng có bao nhiêu tiền tiết kiệm chi phí, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tôi đều không rõ.
Đúng là tôi không phải tất bật ngoài xã hội để kiếm tiền, cũng không cần phải lo cái ăn cái mặc, nhưng mỗi lần cãi nhau chồng tôi đều nói : “ Cô chỉ ở nhà ăn bám nên không biết tôi đã phải thao tác cực khổ như thế nào để nuôi mái ấm gia đình đâu ? ”
Mỗi lần chồng tôi nói ra câu đó, tôi chỉ biết tĩnh mịch và nuốt nước mắt vào trong. Nhiều lúc nằm khóc một mình, tôi đều tự hỏi “ đời sống hôn nhân của mình sẽ mãi như thế này sao ? Mình có cưới đúng người không ? ”. Hôn nhân thật sự là nấm mồ của tình yêu.
Khi cả 2 đã không có tiếng nói chung, tôi sống khép mình hơn, bên ngoài cái vỏ bọc vui tươi đó là cả khung trời nước mắt cùng bao tâm tư nguyện vọng, tình cảm chưa được thể hiện ra .
Đã có những lúc tôi nói ly hôn để đời sống của 2 vợ chồng tự do hơn, nhưng anh ấy lại luôn dữ thế chủ động làm lành và xin lỗi. Thế nhưng, mọi thứ vẫn như vậy, tôi thật sự không biết nên làm như thế nào để đời sống hôn nhân thoát khỏi bế tắc, mái ấm gia đình niềm hạnh phúc hơn .
Bây giờ, tôi cũng đã hiểu vì sao sau khi kết hôn, phụ nữ ngày càng ít bè bạn, ít đi ra ngoài vào buổi tối, ít tụ tập, bỏ lỡ những buổi lượn lờ phố xá shopping, đầu tắt mặt tối khi ở nhà. Sau mỗi lần cãi nhau với chồng chỉ biết quay mặt để giấu những giọt nước mắt lăn dài trên má .
Cuộc sống hôn nhân niềm hạnh phúc là khi cả 2 người cùng hiểu nhau, cùng có chung 1 lời nói. Hôn nhân sẽ đi vào ngõ cụt khi cả 2 vợ chồng có xung đột, xích míc, tâm lý khác nhau. Và sau mỗi lần như vậy chúng tôi không hề ngồi xuống trò chuyện để xử lý yếu tố. Là anh không đồng cảm tôi hay tôi đã không đồng cảm anh ?
Hay phải chăng vì áp lực đè nén của đời sống, việc làm và những mối quan hệ xung quanh khiến tình cảm vợ chồng rạn nứt. Tôi không hề gật đầu được điều này, tôi cần phải làm điều gì đó trước khi mối quan hệ này chết dần chết mòn. Tôi quyết định hành động san sẻ câu truyện của mình cho người bạn thân để lắng nghe lời khuyên chân thành nhất .
Source: https://tamlynqh.vn
Category: Hôn nhân – Gia đình