Các vụ bạo hành xảy ra ngày càng nhiều, nhưng đó mới chỉ là những vụ đã được công khai minh bạch, còn nhiều vụ chưa được phát hiện hoặc còn bị che giấu.
Trẻ bị bạo hành tại nhà trẻ mẫu giáo, trẻ bị bạo hành bởi chính cha mẹ mình … gây nhiều hệ quả xấu, thậm chí còn nguy khốn tính mạng con người trẻ .
Theo Điều 4 Luật Trẻ em năm nay : Bạo lực trẻ em là hành vi hành hạ, ngược đãi, đánh đập ; xâm hại thân thể, sức khỏe thể chất ; lăng mạ, xúc phạm danh dự, nhân phẩm ; cô lập, xua đuổi và những hành vi cố ý khác gây tổn hại về sức khỏe thể chất, ý thức của trẻ em .
Hậu quả nặng nề
Bạo hành ảnh hưởng tác động trực tiếp đến sức khỏe thể chất sức khỏe thể chất của trẻ hoặc nguy cơ tiềm ẩn hơn, khiến trẻ hoàn toàn có thể bị nguy khốn đến tính mạng con người.
Bạo hành cũng làm trẻ không hề tăng trưởng về sức khỏe thể chất một cách thông thường, như trẻ còi cọc, chậm lớn, đau bụng, rối loạn tiêu hóa, nước da tái, môi nhợt nhạt, ánh mắt đờ đẫn bạc nhược hoặc hung tàn .
Bạn đang đọc: Hệ lụy tâm lý ở trẻ bị bạo hành
Theo Trung tâm Tư vấn và Chăm sóc rối nhiễu tâm trí – TW Hội Khoa học tâm lý giáo dục Việt Nam, bạo hành trẻ em không chỉ là những hậu quả nặng nề về sức khỏe thể chất, mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tâm thần của trẻ kéo theo nhiều hệ lụy tâm lý.
Tất cả những hành động như đánh đập, vùi dập, khủng bố, làm nhục… đều khiến đứa trẻ thiếu tự tin, rụt rè, luôn trong trạng thái thảng thốt. Khi bị bạo hành thường xuyên sẽ khiến trẻ có những rối loạn hành vi và ứng xử.
Có hai kiểu phản ứng ở trẻ thường xảy ra khi bị bạo hành. Nếu bộc lộ ra bên ngoài, trẻ hoàn toàn có thể đổi khác tính nết.
Phản ứng kiểu thứ nhất là trẻ đang hiền lành bỗng trở nên hung bạo, hay cáu gắt, mếu máo, thậm chí còn có hành vi hung tính như đánh đập người khác hoặc gian ác với quái vật.
Kiểu thứ hai là trẻ thu mình lại. Cụ thể là trẻ trở nên lo ngại, buồn chán, xa lánh mọi người, không thích tiếp xúc và luôn mang cảm xúc sợ sệt. Mức độ trầm trọng hơn là trẻ bị rối loạn tinh thần với những triệu chứng như hoang tưởng, ảo giác .
Điều đặc biệt lưu ý là việc bạo hành sẽ gây hậu quả trầm trọng đến việc hình thành và phát triển nhân cách của trẻ. Bị bạo hành, trẻ dần dần hình thành một nhân cách nhút nhát, tự ti, thiếu sự khẳng định mình.
Trẻ gặp nhiều khó khăn trong việc thích nghi chấp nhận và vượt qua các thử thách biến cố hay thất bại trong cuộc sống sau này. Vì thế, trẻ dễ mắc phải các rối loạn stress, lo âu và trầm cảm kéo dài.
Có những trẻ biểu hiện lúc nhỏ có thể đơn giản là hung bạo, hay cáu gắt, khó tính, nhưng khi lớn lên, trẻ có thể trở thành một con người cục cằn, lỗ mãng và độc ác.
Sống trong môi trường không lành mạnh, bị bạo hành hoặc chứng kiến sự bạo hành, trẻ sẽ có quan niệm sống lệch lạc, không biết tôn trọng người khác và cũng không biết tôn trọng chính bản thân mình. Thậm chí trẻ trở nên vô cảm, không biết lên án những hành vi phi đạo đức của người khác.
Và biện pháp khắc phục
Chúng ta nên sớm nhận ra tín hiệu khi trẻ bị bạo hành. Ngoài những tín hiệu về sức khỏe thể chất biểu lộ rõ nét trên khung hình của trẻ thì những tín hiệu khác cũng cần được lưu tâm như trẻ ngủ hay giật mình, tiểu dầm, lừ đừ, đờ đẫn, la khóc, ngần ngại, nhút nhát, kém tập trung chuyên sâu, sợ người lạ, siêu thị nhà hàng kém, hoảng sợ khi gặp đối tượng người tiêu dùng gây bạo hành cho trẻ …
Khi phát hiện hay cảm thấy hoài nghi trẻ bị bạo hành, tất cả chúng ta nên tách trẻ khỏi trường hợp, sự kiện gây khủng hoảng cục bộ càng sớm càng tốt.
Cần kiểm tra xem trẻ có tổn hại gì về mặt khung hình không, tránh la mắng trẻ hoặc ép trẻ liên tục làm những việc mà trẻ sợ hãi, hạn chế khoét sâu vào nỗi đau của trẻ bằng nhiếc móc, đổ thừa ; tránh bắt trẻ kể lại vấn đề kinh khủng đã xảy ra, trừ khi trẻ tự mình kể lại chuyện đó.
Điều thiết yếu nhất là cần tôn trọng phản ứng của trẻ. Người nhà, bè bạn, thầy cô, xã hội cần tránh nhắc lại hay vô tình “ làm mới ” ký ức đau buồn của trẻ, tránh ruồng bỏ, khinh thường trẻ.
Người lớn đặc biệt quan trọng là người trẻ tin yêu luôn ở bên trẻ sau khi xảy ra khủng hoảng cục bộ để giúp trẻ cảm thấy không bơ vơ, đơn độc đối phó với sang chấn.
Cố gắng giúp trẻ duy trì nề nếp hoạt động và sinh hoạt hàng ngày như trước. Tạo điều kiện kèm theo đưa trẻ đi du lịch, vui chơi, nghe nhạc vui mừng, tập thể dục thích hợp, giúp trẻ giảm dần nỗi sợ hãi .
Nếu tất cả chúng ta cảm thấy còn lo ngại hoặc những triệu chứng của trẻ không có tín hiệu thuyên giảm, gia đình hoàn toàn có thể đưa trẻ đến gặp những chuyên viên tâm ý để có được những lời khuyên cho từng trường hợp đơn cử .
Source: https://tamlynqh.vn
Category: Hôn nhân – Gia đình